Lúc này Vân Tiên không còn dáng vẻ uể oải nữa, đôi môi đỏ mọng của cô nhướng lên, ánh mặt trời ban trưa nóng như lửa chiếu lên người cô càng tôn lên vẻ yêu dã động lòng người.
"Tôi đã nói xong rồi, cô có thể thả tôi đi chưa?" Cố Niệm nói với Vân Tiên, nói như thể đây là chuyện đương nhiên.
"Cô thật sự cho rằng tôi sẽ không giết cô?" Vân Tiên mỉm cười, cô bỗng cảm thấy có hứng thú với cô gái này.
"Vậy cô muốn thế nào? Tôi chỉ là một sát thủ hạng ba, trên đại lục Ngự Long cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, cô giết tôi cũng có lợi gì đâu." Cố Niệm lầm bầm một câu.
Vân Tiên hơi híp mắt, cũng không trực tiếp trả lời cô ta.
Trương Thiệu Phong đứng bên cạnh vẫn trong trạng thái sững sờ.
Đại lục Ngự Long? Đó là cái gì?
Tại sao cậu ta lại không hiểu gì về những chuyện mà sư phụ của cậu ta và cô gái này nói vậy.
Trương Thiệu Phong chưa kịp suy nghĩ kỹ hơn thì Vân Tiên đã lên tiếng gọi: "Cậu đến trói tay cô ta lại, dẫn xuống núi."