Cô gái kia chạy rất nhanh, mà còn là kiểu nhắm mắt chạy bừa. Khi cô gái này va phải người Ninh Lam Lam, Ninh Lam Lam cũng không có cảm giác đau.
Cơ thể của cô gái này mềm như một cục bông vậy.
Lúc này, cô gái đụng vào người khác rồi mới phản ứng lại, ngước mắt nhìn Ninh Lam Lam, đưa tay lau nước mắt, sợ hãi nói: "Xin… xin lỗi…"
Ninh Lam Lam là người nhiệt tình, khi nhìn thấy cô gái kia khóc sướt mướt như vậy, cô hào phóng đáp lời: "Không sao! Va chạm nhẹ thôi mà, mình không sao."
Nói xong, Ninh Lam Lam lại tò mò không biết sao cô gái này lại khóc ra nông nỗi này.
Đều là con gái, Ninh Lam Lam lo lắng nhìn đối phương, miệng mấp máy, một lúc sau mới lên tiếng: "Cậu làm sao vậy? Có cần tôi giúp…"
"Tôi không sao, cảm ơn bạn!" Cô gái lau nước mắt rồi nức nở vài tiếng, sau đó lại im lặng.
Cô gái lảo đảo đi về phía vườn bách thú hai bước, thân hình yếu đuối lẻ loi giống như sắp ngã nhào xuống đất.