Vân Tiên vừa mới nhét một viên kẹo hồ lô vào miệng, kẹo còn chưa kịp tan thì nghe thấy Lăng Dật Trần nói vậy liền phun hết cả ra ngoài, không còn chút hình tượng nào hết.
Viên kẹo hồ lô này bị phun ra khỏi miệng Vân Tiên thì rơi xuống đất lăn rất xa, rồi sau đó lăn vào đường cống thoát nước.
Tư Dịch đứng sau Vân Tiên lại không hề thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô để cô không bị sặc.
"Ôi trời ơi! Vân Tiên, cậu làm sao vậy? Sao lại phản ứng mạnh vậy? Chuyện tôi kể sốc đến thế sao? Ha ha, đến cả cậu cũng choáng thế à?" Lăng Dật Trần lại tưởng rằng chuyện mà mình kể hiếm thấy đến mức có thể khiến cả Vân Tiên choáng váng, cậu ta cười vang.
Sau khi Lăng Dật Trần cười xong, cậu ta vẫn không biết rốt cuộc câu chuyện của mình có chỗ nào khiến Vân Tiên bị sặc, cậu ta lại càng hào hứng nói: "Nhưng mà thanh niên thời nay đúng là không biết xấu hổ gì hết! Lại có thể chẳng kiêng dè gì như thế…"