Đợi tới khi Vân Tiên và Tư Dịch bước ra khỏi bụi cây, cảm xúc của Vân Tiên cũng đã ổn định phần nào.
Chí ít là đôi má ửng hồng mê người kia cũng đã dần biến mất.
Có điều tim cô vẫn đang đập thình thịch, còn đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô vẫn đang nằm trong tay Tư Dịch.
"Sư phụ!" Ngay khi nhìn thấy Vân Tiên, Trương Thiệu Phong và Trương Kiện đã vội vàng chạy đến. Trương Thiệu Phong đi trước, hai người nhanh chóng đứng trước mặt Vân Tiên.
"Sư tổ, hai người đi đâu vậy?" Cơ thể mập ú của Trương Kiện nhìn vậy cũng rất đáng yêu.
Trương Thiệu Phong đứng bên cạnh Trương Kiện cũng không kiềm chế nổi mà đưa tay xoa đầu Trương Kiện.
"Cũng gần đây thôi." Vân Tiên thản nhiên nói một câu.
"Vâng…" Trương Kiện ngoan ngoãn gật đầu.
"Sư phụ, lát nữa có muốn quay lại nhà Hinh Di cùng chúng tôi không?" Trương Thiệu Phong lại lên tiếng hỏi.