Quý Sa Sa bị Tư Dịch đá bay ra xa mấy mét, lúc bị đạp vào bụng, Quý Sa Sa cảm có giác như mình sắp nôn cả bữa sáng ra ngoài.
Vài giây sau, thân thể Quý Sa Sa bị nện mạnh xuống đất, cả người cô ta run rẩy, sau đó không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Thực sự… muốn đánh chết người sao!
Vào lúc này, mọi người ở đây đều có chung một suy nghĩ.
"A! Đau đau đau! Tôi sai rồi! Tôi không phải là người, tôi sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi! Tôi không biết cô ấy là bạn gái của anh, lần sau tôi không dám nữa, cầu xin anh…" Trương Thành Thụy lại lên tiếng cầu xin.
Nhưng mà chỉ thấy Tư Dịch lại giẫm lên mu bàn tay của Trương Thành Thụy một lần nữa.
"Răng rắc! Rắc rắc rắc!" Khớp ngón tay của Trương Thành Thụy vang lên tiếng khớp xương bị gãy.
Một lát sau, Trương Thành Thụy đã đau đến mức ngất xỉu.
Lúc này Tư Dịch mới rút chân ra, gương mặt đẹp đẽ của anh có chút nghiêm nghị không hề giống thường ngày.