Vân Tiên nói xong thì nhấc chân lên, khi cơ thể của Trương Thành Thụy bật ngược trở lại, cô lại đạp xuống thật mạnh.
Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, đầu của Trương Thành Thụy bị đập mạnh xuống đất, mỗi lần đều phát ra tiếng động rất to.
"Cậu không gọi cũng được, tôi sẽ bắt cậu lạy một ngàn lần." Vân Tiên cười lạnh. Nói xong, cô vẫn lặp lại tư thế này, hung hăng bắt Trương Thành Thụy lạy mấy lần nữa.
Lạy một ngàn lần? Vậy thì chẳng phải đầu của Trương Thành Thụy sẽ bị đập nát luôn sao?
Mọi người ở đây đều không kìm được mà hít một hơi thật sâu.
Đầu Trương Thành Thụy bị đập mạnh xuống đất hết lần này tới lần khác, phát ra tiếng "bịch bịch bịch" vô cùng nặng nề khiến người ta phải rùng mình.
"Đừng! Đừng!" Trương Thụy Thành thấy mình đã lạy đến choáng váng đầu óc, cậu ta cố gắng vùng vẫy, thậm chí còn cố vươn tay ra sau lưng để giữ lấy chân của Vân Tiên đang đạp lên lưng mình nhưng cậu ta không thể nào chạm được vào chân của Vân Tiên.