Thẩm Kiệt không ngờ được rằng Tư Dịch lại so đo tới mức này.
Từ trước tới nay chỉ có Thẩm Kiệt bắt nạt người khác, chứ chẳng có lý nào người khác lại bắt nạt gã ta.
Hơn nữa, người như Thẩm Kiệt cực kì thích kéo bè kết phái. Khi đi du học ở nước ngoài, mấy người bọn họ cùng nhau lập thành một nhóm, chẳng khác gì đám người chuyên tụ tập lại đi đánh nhau với người khác.
Vì vậy, trong tình huống này, Thẩm Kiệt cảm thấy mình rất oai phong. Thế nên, vừa rồi lúc giơ chân đạp Tần Y Nhu, tính cách thiếu gia ăn chơi của gã ta hoàn toàn lộ rõ, lúc đạp Tần Y Nhu, gã ta dồn hết sức lực toàn thân vào cú đá đó.
Nhưng điều mà Thẩm Kiệt lại không ngờ được chính là Tư Dịch lại ra tay với mình, mà còn ra tay ác đến mức gã ta không có cơ hội để đánh trả.
"Tôi…" Dưới sự áp bức của Tư Dịch, Thẩm Kiệt không thể không cúi đầu, gã ta sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, sau đó mới nói: "Tôi sai rồi! Tôi có thể nói xin lỗi…"