"Hiên Hiên, khó khăn lắm con mới về nhà một chuyến, đừng cãi nhau với bố con nữa, theo dì về nhà đi nhé?" Tần Y Nhu dịu dàng đi qua khuyên nhủ.
Nói xong Tần Y Nhu còn định vươn tay đỡ Cát Hiên.
Nhưng khi Cát Hiên thoáng thấy Tần Y Nhu đang đưa tay định nâng mình dậy thì đáy lòng bỗng dâng trào một cảm giác căm ghét dữ dội.
"Cút! Bà vờ vịt cái gì hả, ai cho bà gọi tôi là Hiên Hiên! Buồn nôn, đừng có đụng vào tôi!" Cát Hiên nói xong rồi vung tay lên, hất cánh tay đang đưa đến định đỡ anh ta của Tần Y Nhu ra.
Tần Y Nhu thật lòng đưa tay ra muốn đỡ Cát Hiên, nhưng ai ngờ cú vùng tay này của Cát Hiên đã khiến Tần Y Nhu lảo đảo, lui ra sau hai bước.
Bà phải mất một lúc mới đứng vững được, bởi vì chân trái bất cẩn bị trật sang một bên nên cả người bà ngã ập vào vũng nước dưới chân.
"Ối!" Tần Y Nhu kêu lên một tiếng, sau đó dưới chân bà dâng lên cơn đau nhức dữ dội, cả người ngã vào vũng nước tích tụ từ cơn mưa nhỏ.