Nhưng Vân Tiên càng thần bí thì Đơn Tử Hào càng muốn moi bí mật của Vân Tiên ra cho bằng được.
Nói tóm lại, Đơn Tử Hào càng lúc càng có hứng thú với Vân Tiên.
Nghe lời trêu chọc của Pitt, Vân Tiên chỉ hơi mím môi, khẽ cười nói: "Không cướp nữa."
Vừa nói Vân Tiên vừa nhìn về phía Pitt: "Còn anh thì sao? Tại sao anh lại xuất hiện ở thành phố Long Môn?"
"Tôi ấy à!" Nhắc tới bản thân, Pitt cười ha hả, sau đó chỉ vào mình rồi mỉm cười bảo: "Bà ngoại tôi là người thành phố Long Môn, hồi bé tôi đi lạc, sau đó sống ở trại trẻ mồ côi."
"Mặc dù những tháng ngày khổ cực ở trại trẻ mồ côi không bằng một phần vạn sau này, nhưng đối với tôi mà nói, cảm giác đói khát không thể chịu đựng được thêm nữa mới chính là lúc khổ nhất trong cuộc đời mình."
"Từ đó về sau, tiền tôi kiếm được đều quyên hết cho trại trẻ mồ côi. Thành phố Long Môn là quê hương của bà ngoại tôi, đương nhiên tôi phải ưu tiên hơn rồi."