Bị Vân Tiên đạp trúng, đầu gối Lâm Tuyên mềm nhũn, cả người quỳ rạp xuống đất.
Lâm Tuyên quỳ xuống trên mặt đường xi măng, vả lại cô ta cũng không mặc nhiều đồ, cho nên khi khuỵu xuống, phần đầu gối của chiếc quần bị rách toạc một mảng.
"Tuyên Tuyên... Tuyên Tuyên! Cục cưng của mẹ!" Thân Đồ Liên gào lên, vội vã chạy tới đỡ Lâm Tuyên dậy.
"Mẹ, đầu gối con đau quá, đau, đau, đau quá..." Lâm Tuyên vô cùng tủi thân thốt ra được vài tiếng, nhưng sau cùng cô ta cũng được Thân Đồ Liên đỡ dậy.
Mọi người nhìn vào chỉ thấy phần đầu gối quần của Lâm Tuyên bị rách toạc.
Bởi vì quần của Lâm Tuyên không bền, vừa trượt xuống đất đã bị rách ra. Những viên đá gồ ghề trên nền xi măng lại nhiều, ma sát vào đầu gối của Lâm Tuyên, khiến cho đầu gối của cô ta bị thương giống hệt với vết thương ở bàn tay của bé Vân Trúc. Máu ở đầu gối của cô ta bắt đầu trào ra.