Cảm nhận được ánh mắt của Vân Tiên, Lâm Tuyên khẽ rùng mình, cả người cô ta run lên bần bật.
"Vân Trúc, cậu bị thương rồi! Chảy máu nữa kìa!" Đoàn Lị kêu lên, sau đó cô bé có chút sợ hãi lôi từ trong túi ra một chiếc khăn tay. Một tay cô bé kéo tay Vân Trúc, tay còn lại lau cho cậu bé.
Ngay từ đầu, Đoàn Lị đã gọi bé Vân Trúc là Vân Trúc rồi. Đối với Đoàn Lị, cách xưng hô thân thiết nhất với bé Vân Trúc chính là gọi thẳng tên cậu bé.
"Shhh..." Cảm nhận được sự đau đớn khi chiếc khăn tay của Đoàn Lị chạm vào lòng bàn tay của mình, bé Vân Trúc không chịu được phải rít một tiếng.
Đương nhiên là đau rồi.
Vừa rồi vì khống chế không để cả cơ thể ngã xuống, bé Vân Trúc đã giơ một tay chống đất, cả bàn tay chịu sức nặng của cả cơ thể dồn lên.
Cũng có nghĩa là khi bé Vân Trúc ngã xuống đất, toàn bộ trọng lượng của cơ thể đều do một cánh tay ấy chống đỡ.
Bé Vân Trúc đã cố gắng không để đầu mình bị đập xuống đất, điều này đã là rất giỏi rồi.