Các đạo diễn và giám khảo ngồi xung quanh dường như đã quá quen thuộc với hành động của Hứa Tùng và Triệu Chính Dân.
Lúc này, bọn họ đang dùng ánh mắt trần trụi đánh giá Trần Hinh Di, như đang đợi cô bị lột sạch sành sanh.
"Cút! Cút ra!" Trần Hinh Di đi theo Vân Tiên lâu như vậy, tuy rằng không nhu nhược đến mức mặc người khác xâm phạm mình nhưng cũng không phải là đối thủ của mấy người đàn ông trước mặt. Dù sao, trời sinh thể lực của phụ nữ cũng không bằng đàn ông.
Lúc Hứa Tùng ném Trần Hinh Di lên ghế xô pha, chuẩn bị nhào lên cưỡng ép cởi quần áo cô ra thì cô vẫn có thể duỗi chân ra đá văng hắn ta.
Giờ phút này Trần Hinh Di hận không thể băm đám người Triệu Chính Dân ra làm trăm ngàn mảnh.
Cô vô cùng hối hận tại sao mình lại thật sự tin lời Triệu Chính Dân nói, chẳng trách vừa rồi khi những nữ sinh kia ra ngoài đều cúi đầu khóc. Hóa ra, hóa ra là vậy!