"Ôi dào, cởi ra đi, có gì đâu mà sợ, ở đây đều là người một nhà cả mà." Triệu Chính Dân tới gần, kéo áo khoác cởi ra giúp cô.
Trần Hinh Di mặc một chiếc áo ngắn tay bên trong áo khoác, còn là màu hồng thiếu nữ.
Khi gọi điện thoại, vì biết hôm nay Vân Tiên mặc áo màu hồng nên Trần Hinh Di cố ý chọn mặc một chiếc áo khoác giống cô.
Trần Hinh Di còn nói làm vậy là để mượn chút may mắn của Vân Tiên thi đậu vòng tuyển chọn hôm nay.
Nhìn chiếc áo ngắn tay màu hồng phấn mà Trần Hinh Di đang mặc, những người có mặt tại đó đều nhìn chằm chằm vào cô.
Tất nhiên Trần Hinh Di không phát hiện ra điều này.
"Thế này mới phải chứ!" Triệu Chính Dân nói, ông ta còn thân thiết vỗ vào lưng Trần Hinh Di khiến cả người cô cứng đờ.
"Được rồi, Tiểu Di, mau tới đây." Triệu Chính Dân còn muốn vỗ một cái lên lưng của Trần Hinh Di nhưng Trần Hinh Di lại kín đáo né đi.
"Vâng!" Trần Hinh Di lấp lửng đáp một tiếng, sau đó cô đi sang phía bên kia.