Đừng nói Vân Tiên nhếch khóe miệng lên khi nghe thấy Trương Kiện gọi mình là sư tổ, ngay cả Vân Dịch đột nhiên nghe thấy Trương Kiện gọi em gái mình là sư tổ cũng suýt thì trượt chân ngã.
Nhưng may là khả năng thăng bằng của Vân Dịch không tệ, cả người nghiêng về phía sau nhưng vẫn đứng vững.
"Khụ khụ!" Suýt chút nữa thì ngã ngửa, Vân Dịch khẽ ho mấy tiếng, giống như muốn làm dịu bầu không khí lúng túng này.
"Tiểu Tiên, em thành sư tổ của người ta từ khi nào vậy?" Sau khi giả vờ ho khan, Vân Dịch lúng túng sờ mũi mình theo thói quen, sau đó quay sang Vân Tiên hỏi.
"Đương nhiên là cách đây không lâu rồi. Hì hì, tiểu sư đệ Vân Dịch, bây giờ đệ cũng có thêm một sư điệt rồi đó, nói cho huynh nghe xem có vui không?" Trương Thiệu Phong thân thiết khoác vai Vân Dịch, cậu ta cười hì hì nói.
Vân Dịch vỗ đầu Trương Thiệu Phong một cái, mỉm cười rồi nói: "Biến biến! Không biết lớn nhỏ!"
Tuy nói vậy nhưng anh lại cười rất vui vẻ.