"Khá lắm!" Ngay cả Trần Hinh Di thường hay "cà khịa" với Trương Thiệu Phong cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên khen ngợi Trương Thiệu Phong.
"Hì hì." Đột nhiên được Trần Hinh Di khen, Trương Thiệu Phong không khỏi gãi gãi mái tóc ngắn ngủn của mình.
Trước giờ cậu ta chưa từng được Trần Hinh Di khen như vậy.
Trương Thiệu Phong và Trần Hinh Di là anh em họ, hai người từ nhỏ đã bắt đầu tranh giành đối chọi, thường xuyên chọc phá nhau.
"Cậu… Cậu thật sự là Sát Thần?" Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt của Trương Kiện vang lên, câu này là nói với Vân Tiên.
Từ đầu đến giờ, Vân Tiên vẫn luôn ngồi ở chỗ của mình, không nhìn ai cũng chẳng buồn để ý đến chuyện xung quanh.
Cô cầm một quản bút nước màu đen, nhàn nhã xoay.
Bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt của tất cả các học sinh đều đang mình chăm chăm vào mình, Vân Tiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt của Trương Kiện bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt mình.