Trương Thiệu Phong vừa nói xong, Vân Tiên hơi nheo mắt lại.
"Trương Thiệu Phong, anh hay lắm! Chẳng phải anh muốn Tiên Tiên nhà em thi đấu với ông gì đó của anh à? Lại còn vòng vo tam quốc!" Trần Hinh Di nắm được thóp lập tức vạch trần Trương Thiệu Phong.
"Hề hề." Bị Trần Hinh Di phát hiện ra suy nghĩ của mình, Trương Thiệu Phong sờ mũi, cười gượng.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã ra khỏi sân trường, đang đi đến cổng chính.
Vân Tiên đang định đi sang đường đối diện thì sau lưng bỗng có một giọng nữ vang lên.
Nhưng giọng nữ này không phải phải gọi Vân Tiên.
"Hi, Dật Trần, các cậu định đi đâu vậy? Có ngại dẫn tôi đi cùng không?" Giọng nữ nói nghe có chút hào sảng vang lên từ phía sau.
Vân Tiên quay người lại thì nhìn thấy chủ nhân của giọng nói.
Chủ nhân của giọng nói này là một nữ sinh khoảng mười tám tuổi, nữ sinh cắt tóc ngắn, nhìn bề ngoài khá giống con trai.
Mà cô gái này còn mặc đồ con trai, đúng là tomboy đích thực.