Đến khi Tư Dịch tiếp tục ăn cái đùi gà khác của Vân Tiên thì lúc này Vân Trúc mới gào lên với Tư Dịch: "Anh Tư Dịch, anh không được giành đùi gà của chị, cái đó là của chị mà! Anh xấu quá!"
Vân Trúc lập tức bất bình thay cho Vân Tiên. Vân Trúc vừa nói xong câu này, cậu bé nhìn Tư Dịch, sau đó giọng điệu bình thường trở lại.
"Anh Tư Dịch, có phải anh vẫn chưa no không?" Vân Trúc mở miệng hỏi.
"Hửm?" Tư Dịch ngước mắt lên, anh khẽ nhếch đôi môi xinh đẹp lên cười với Vân Trúc.
"Anh Tư Dịch, nếu anh vẫn chưa no thì cho anh ăn phần của Tiểu Trúc này, chị cũng đói bụng mà." Vân Trúc nói rồi đẩy cái đùi gà trong bát của mình đến trước mặt Tư Dịch.
Tư Dịch mỉm cười đẩy lại cái cái bát đựng đùi gà trước mặt mình về phía Vân Trúc, anh nói: "Anh không đói."
"Vậy sao anh lại giành đùi gà của chị? Cô giáo nói giành đồ ăn của người khác là không tốt đâu!" Vân Trúc nói rất hùng hồn.
Tư Dịch không khỏi cười gượng.