Nhìn Vân Tiên đi từng bước đến chỗ Đoàn Thạch, đám người cảnh sát Ngô cũng có chút sợ hãi.
Nói thế nào đi nữa, Vân Tiên cũng chỉ là một thiếu nữ. Mặc dù cô là bộ đội đặc chủng cấp cao, nhưng giờ phút này trên tay cô không cầm bất cứ thứ gì, mà trên tay Đoàn Thạch lại có dao.
Nếu so sánh giữa người không có vũ khí và người có vũ khí, đương nhiên người có vũ khí sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
"Nếu mày còn bước… Bước đến nữa, tao sẽ giết mày, giết mày!" Đoàn Thạch sợ tới mức toàn thân run lên, từng bước lùi về phía sau, cho đến khi không còn chỗ để lùi nữa, gã ta mới dừng chân, chĩa mũi dao về phía Vân Tiên.
"Không phải là ông muốn lấy cái này sao?" Vân Tiên nhè nhẹ áng chừng chiếc máy ghi âm trong tay, bỗng nhiên nụ cười của cô biến mất, lạnh lùng nhìn về phía Đoàn Thạch.
"Tao…" Con ngươi Đoàn Thạch đảo một vòng, nhìn chằm chằm chiếc máy ghi âm trên tay Vân Tiên.