Trong nhà Đoàn Lị có khoảng bốn, năm bộ bát đũa, cô bé lấy ba cái bát múc cháo, sau đó đặt đũa cho Vân Tiên và Vân Trúc trước rồi lần lượt đặt hai bát cháo trước mặt họ.
Cuối cùng, Đoàn Lị mới múc một bát cho em gái mình.
Đoàn Nhã vẫn im lặng, không biết cô bé này sợ hai người Vân Tiên hay sợ người lạ mà vẫn im lặng nãy giờ.
Đoàn Lị đưa bát cho em gái, Đoàn Nhã bưng bát, bàn tay nhỏ bé cứng ngắc cầm đôi đũa, ra sức quấy, ăn như hổ đói.
Vân Tiên nhìn mà xót xa.
Trước ánh mắt chờ mong của Đoàn Lị, Vân Tiên vẫn bưng bát lên, ăn hết cháo.
"Ngon quá!" Sau khi Vân Trúc ăn xong, cậu bé giơ ngón tay cái lên với Đoàn Lị, mỉm cười nhìn bạn mình.
Vân Trúc cũng không cảm thấy khó chịu trong hoàn cảnh thế này, càng không từ chối việc ở lại ăn cơm tối vì điều kiện nơi này tệ.
Thật ra, kiếp trước khi Vân Tiên tìm được Vân Trúc, cậu bé đã ở trong trại trẻ mồ côi.