Mí mắt Vân Tiên khẽ giật, đập vào mắt cô là những chai bia, rượu vương vãi đầy đất.
Mùi bia rượu nồng nặc kết hợp với mùi hôi từ trong phòng bay ra, cả hai trộn lại khiến mùi nơi này càng thêm tanh tưởi.
Đồ vật trong phòng rất ít, nơi này cũng chỉ có một phòng khách, trong phòng khách chỉ bày một cái bàn thấp nhỏ lung lay, xiêu vẹo có thể sập bất cứ lúc nào. Trừ cái bàn, gần cửa sổ trong phòng khách còn có một chiếc giường, chăn mền đặt bên trên vô cùng mỏng manh.
Nhất là vào ngày đông thế này, người nằm trên giường sẽ bị lạnh bởi gió lạnh thổi vào từ khe hở cửa sổ.
Ngoài bốn năm cái bát, đôi đũa, nhà trọ này còn có một cái bếp lò cũ kỹ. Còn lại thì không có thứ gì khác.
Đây là nhà Đoàn Lị.
Vân Tiên vừa gặp Đoàn Lị lần đầu đã biết cô bé này không phải con cái nhà khá giả. Cô chưa bao giờ là người dùng tiền bạc để đánh giá một người, nhưng Vân Tiên thật sự không ngờ nhà Đoàn Lị lại nghèo tới mức này.