Tư Dịch ôm cô từ phía sau khiến cả người Vân Tiên lại khẽ run lên.
Vòng tay anh mang theo sự ấm áp nam tính khiến Vân Tiên hơi rụt người lại.
Để đề phòng chuyện ngại ngùng như lúc trước lại xảy ra nên lần này Tư Dịch đã khóa cửa lại.
Anh ôm cô nằm xuống giường.
Ngã xuống giường của Tư Dịch, Vân Tiên phảng phất cảm nhận được hơi thở thơm ngát chỉ thuộc về anh, hương thơm rất nhẹ nhàng, dễ chịu.
"Anh…"
Vân Tiên vừa mở miệng nói được nửa câu thì Tư Dịch đã lật người, ôm sát eo nhỏ của cô.
"Ngủ thôi…"
Tư Dịch khẽ nói. Giọng nói đầy ma lực của anh giống như mưa xuân, khiến cô cảm thấy mát lạnh và yên bình.
"Ừm."
Thấy Tư Dịch không lên tiếng, Vân Tiên bèn đáp lại một câu.
Sau đó, Tư Dịch không nói gì nữa.
Vân Tiên nằm trong lòng Tư Dịch, yên lặng tới mức có thể nghe được hơi thở của anh.
Cô nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ.
***
Ngày hôm sau, mặt trời chói lòa mọc lên từ phía đông.