Mặc dù lời nói ra rất chua chát nhưng Vân Tiên vẫn không thể không nói.
Bởi vì cô biết, nếu mình không nói ra lời này thì sự hiểu lầm của Tần Y Nhu đối với Tư Dịch sẽ càng thêm sâu sắc.
"Cái gì?"
Sau khi nghe Vân Tiên nói, Tần Y Nhu ngẩn người tại chỗ nhìn cô.
Nghe xong, Tần Y Nhu hoàn toàn đứng sững.
Lúc mới đầu, bà cứ tưởng Tư Dịch bắt ép Vân Tiên nên mới nói ra những lời đó.
Nhưng giờ bỗng nhiên nghe thấy Vân Tiên nói, bà mới biết nhận định của mình đã hoàn toàn sai.
Là do chính Tiểu Tiên nhà mình tự nguyện?
Cái gì cái gì?
Tần Y Nhu cố gắng nuốt nước bọt. Bà dùng ánh mắt không dám tin nhìn Vân Tiên. Ánh mắt đó chứa đựng sự kinh ngạc và hoảng sợ.
"Tiểu Tiên, con nói gì? Tự nguyện?" Vậy là vừa rồi bà đã trách lầm Tư Dịch ư?
"Vâng, mẹ! Trước kia con chưa nói với mẹ, không phải anh ấy bắt ép con, mẹ hiểu lầm rồi." Nếu đã nói rồi, vậy thì Vân Tiên sẽ nói hết mọi chuyện.
"Chuyện… Chuyện này?"