Tần Y Nhu cho rằng con gái nhà mình bị ép buộc chứ không phải bản thân con bé muốn nên bà muốn kéo con gái mình tránh xa khỏi Tư Dịch càng nhanh càng tốt.
"Mẹ…" Vân Tiên cũng bị tâm trạng kích động của Tần Y Nhu dọa sợ.
Dù sao thì đối với Vân Tiên, Tần Y Nhu luôn là người hiền lành yếu đuối, không ngờ bà lại có thể làm đến mức này vì cô.
Ngay lúc Tần Y Nhu định kéo Vân Tiên lên lâu để thu dọn hành lý, rời khỏi nơi này ngay trong đêm, bà không giải thích gì với Vân Tiên mà chỉ kéo cô chạy lên lầu.
"Cô ơi." Tư Dịch khẽ gọi một tiếng.
Rõ ràng Tần Y Nhu đang rất tức giận, nhưng bà lại không nỡ trút giận lên đầu Tư Dịch.
Dù sao, đứa nhỏ này cũng đối xử rất tốt với Vân Trúc và Vân Tiên, thậm chí cả gia đình bà, không hề bạc đãi chút nào.
Hơn nữa, con người là động vật có tình cảm, ở chung lâu như vậy, Tần Y Nhu cũng đối xử với Tư Dịch như con trai mình.