"Cái, cái gì… Tiểu Tiên, con biết rồi sao?" Vốn dĩ Tần Y Nhu đang cúi đầu, lo lắng nghĩ xem mình nên nói chuyện này với Vân Tiên như thế nào, kết quả không ngờ Vân Tiên đã biết.
"Mẹ, chỉ cần mẹ sống thoải mái, bình an vui vẻ thì con sẽ không phản đối, chẳng những thế con còn rất ủng hộ." Vân Tiên nói, lời này là lời chân thành từ tận đáy lòng cô.
Con người đều có tình cảm, tuy kiếp trước Vân Tiên là đặc công, nhưng kiếp này cô đã hoàn toàn xem Tần Y Nhu là mẹ ruột của mình.
Những gì Tần Y Nhu đã hy sinh vì cô và anh trai không phải chỉ mấy câu là có thể nói hết.
Vân Tiên cũng biết, không ai có thể hy sinh cho mình hơn Tần Y Nhu, đây chính là tình thương của mẹ.
Đương nhiên, nếu Tư Dịch nghe thấy những suy nghĩ trong lòng Vân Tiên, anh sẽ đứng ra trước tiên.
Vân Tiên vừa nói xong, vành mắt của Tần Y Nhu đã đỏ hoe, hai mắt rưng rưng.
Tiểu Tiên của bà đã thật sự trưởng thành rồi.