"Trước kia, sau khi con bị bắt cóc thì bị đưa tới một hòn đảo nhỏ, sau đó con phát hiện, chỗ đó cũng có ít nhất mấy trăm đứa trẻ bị bắt cóc giống con." Nói tới đây, cô hơi ngừng một chút, dường như lúc này cô vẫn còn nhớ được cảm giác sợ hãi khi ấy.
"Khi đó, con rất sợ, vô cùng sợ nhưng con không thể khóc. Bố, con còn nhớ, lúc nhỏ bố từng nói, nếu một ngày nào đó, con quên mất đường về nhà thì nhất định phải đứng tại chỗ chờ bố vì bố nhất định sẽ tìm được con, dù là chân trời góc bể, bố cũng sẽ đến tìm con."
Nói tới đây, Thanh Dứu nắm đôi tay già nua của Lưu Thiết.
Trước khi Thanh Dứu bị bắt cóc, Lưu Thiết rất thương con gái của mình, ông là người nông dân chân chất, mỗi khi ra đồng đi làm, Lưu Thiết luôn dẫn con gái của mình theo, còn kể chuyện cho con gái nghe.