Thanh Dứu ôm chặt lấy Lưu Thiết. Đây là sự ấm áp của tình thân sau khi những hiểu lầm đã được xóa bỏ.
Lúc này, Thanh Dứu vô cùng vui mừng sau khi đã phải trải qua tuyệt vọng và hối hận.
Thanh Dứu có thể cảm nhận được, mặc dù Lưu Thiết giận mình nhưng ông chưa bao giờ hận cô, bởi vì ông là bố cô mà!
"Con ngoan à, con phải chịu khổ rồi." Nước mắt của Lưu Thiết chảy dài trên mặt, càng làm lộ rõ vẻ già nua của ông.
Vân Tiên hơi mỉm cười, trong nụ cười của cô còn có chút gì đó cay đắng.
Chẳng phải cô cũng đã từng chịu đựng như vậy sao? Sao cô lại không thể thấu hiểu những đau khổ mà Thanh Dứu đã phải hứng chịu chứ?
Trước khi chưa được sống lại, trên người Vân Tiên đầy rẫy thương tích, những vết thương trên cơ thể cô còn nhiều hơn của Thanh Dứu.
Thanh Dứu chỉ mới ở trại huấn luyện sát thủ có vài tháng đã được Xà Tích đưa đi.
Nhưng mấy tháng ấy thôi cũng đã là địa ngục trần gian rồi.