"Có điều nói đi cũng phải nói lại, phúc phần này các người chẳng hưởng nổi đâu." Vân Tiên nói xong, cô liếc một lượt toàn bộ những người có mặt ở đó với ánh mắt sắc bén.
Dứt lời, Vân Tiên thả lưng áo Thanh Dứu xuống, một lần nữa che lưng của cô ấy lại.
Thật ra Vân Tiên vốn không muốn ra mặt, nhưng cô không thể khoanh tay đứng nhìn Thanh Dứu nhẫn nhịn, để đám người Lưu Tử Vân hiểu lầm nhưng lại không có cách nào nói ra được nỗi khổ trong lòng mình.
Trong lòng Thanh Dứu đang nghĩ gì, lẽ nào cô không hiểu hay sao?
Tất nhiên Thanh Dứu không dám nói ra lý do. Chẳng lẽ cô lại kể rằng lâu như vậy mình không về là bởi đến tận bây giờ cô mới có đủ khả năng để quay về nhà? Việc cô cứ do dự mãi không chịu về là vì bản thân không dám ư?
Trên trường quốc tế, Thanh Dứu cũng là một người có thực lực và địa vị nhất định, và đương nhiên những người đã đi theo con đường này thì sức mạnh càng lớn, kẻ thù sẽ càng nhiều.