"Ôi chao." Tần Y Nhu ngã xuống, bà đã nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau đớn dữ dội sau khi mình ngã mạnh xuống đất.
Nhưng không ngờ rằng trong khoảnh khắc ngã xuống đất, bà không hề cảm thấy đau đớn, giống như bản thân ngã lên một cái đệm thịt vậy?
Đệm thịt? Đệm thịt ở đâu ra?
Sau lưng vang lên tiếng rên rỉ đau đớn của Cát Quân Kiến.
Tần Y Nhu vội vàng đứng dậy, vừa mới xoay người đã nhìn thấy Cát Quân Kiến mới nhào xuống đất làm đệm thịt cho bà. Ánh mắt bà đột nhiên lóe lên, vội vàng đứng lên ngay lập tức, quay đầu lại.
"Sĩ quan Cát, anh... Anh có sao không?" Tần Y Nhu sợ hết hồn, bà vội vàng chạy tới đỡ Cát Quân Kiến dậy.
"Tôi không sao, tôi vẫn còn khỏe lắm! Không sao đâu!" Cát Quân Kiến ra vẻ mạnh khỏe nói một câu, sau đó ông đấm đấm chỗ lưng bị Tần Y Nhu đè lên, hỏi Tần Y Nhu: "Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
"Tôi, tôi không sao." Tần Y Nhu nói rồi xoay người đi.