Dù cửa sổ bị khóa thì cũng không làm khó được Tư Dịch.
Đột nhiên bị Tư Dịch ôm chặt lấy, sau đó bị đè lên giường lớn, hai má Vân Tiên đỏ ửng, gương mặt đỏ như quả táo chín.
"Vừa rồi chúng ta làm gì? Anh dậy đi, em muốn đi ngủ." Vân Tiên giả vờ không hiểu ý trong lời nói của Tư Dịch nhưng hiện tại mặt cô vẫn đỏ bừng một cách khác thường.
Mặt cô đỏ bừng như là đứa trẻ ăn vụng trái cấm vậy.
Vân Tiên giơ tay đẩy Tư Dịch ra.
Lần này Tư Dịch cũng không gây khó dễ cho cô, anh cố gắng kiềm chế dục vọng của bản thân, lật người lại, tay đan vào bàn tay nhỏ nhắn của Vân Tiên, nghiêng người nhìn cô. Anh cứ nhìn cô như thế.
"Được, em ngủ đi!" Giọng nói của Tư Dịch rất dịu dàng giống như gió xuân khiến người ta say mê, không thể kìm nén nổi mà muốn đắm chìm trong đó.
Lần này, Vân Tiên thật sự nhắm chặt hai mắt.