Đây là tiếng cười hạnh phúc.
Cát Quân Kiến đỗ chiếc xe Jeep trước cửa lớn.
Vân Trúc còn đang chơi trốn tìm với Lam Tố, cậu bé mở to hai mắt nhìn chiếc xe quen mắt chạy tới cửa rồi vô cùng vui vẻ chạy tới gần: "Chị Lam Tố, mau lên! Chị của em về rồi! Chú Cát cũng đến kìa!"
Nói xong, đôi chân nhỏ ngắn chạy như bay tới trước mặt Vân Tiên và Cát Quân Kiến.
"Chị ơi, chú Cát… anh Tư Dịch đâu ạ?" Vân Trúc chạy tới nắm tay Vân Tiên, vui vẻ chào rồi hỏi.
"Anh Tư Dịch của em vẫn chưa tới!" Vân Tiên đáp.
Lúc này, hai bóng người bước vào.
Một là Tần Y Nhu, bà đang ôm một đống đồ vật gì đó, sau lưng Tần Y Nhu là Vân Dịch.
"Tiểu Tiên về rồi đấy hả con? Sĩ quan Cát cũng tới sao? Thế này… Tôi còn đang định quay về thành phố Long Môn." Tần Y Nhu vội vàng bỏ đồ xuống rồi bà nhìn Cát Quân Kiến, tay chà vào quần áo để lau vết bẩn.
Tần Y Nhu vội bước tới: "Cát Quân Kiến, anh vào nhà ngồi chơi chút không?"