Nói thật, Vân Tiên là cấp dưới của mình, khi thấy cô bước vào nghe hai vị sếp nói bản thân như vậy rồi vặn ngược lại kiểu đó, tim Cát Quân Kiến cũng đập thình thịch.
Dù sao thì ngay chính ông cũng không dám nói ra mấy lời đó.
Sau khi mấy vị sếp có mặt tại đấy nghe thấy lời nói thẳng thắn quá mức của Vân Tiên thì đều giật mình.
"Cô bé chính là Vân Tiên?"
Các vị lãnh đạo này cũng không phải kẻ ngốc, lập tức có người hỏi lại.
"Phải." Vân Tiên đường hoàng đáp lại đối phương, sau đó cô khoanh tay trước ngực, khí thế của một vị vua lập tức xuất hiện.
"Cô bé nói mình không bị lừa? Cô bé còn nhỏ như vậy, tôi cũng đã đọc thông tin cá nhân của cô bé, cô tên Vân Tiên, sinh ra trong một gia đình bình thường. Thử hỏi một người như cô làm thế nào có thể đảm bảo hai tổ chức lớn mạnh như Ám Hồn và đoàn lính đánh thuê Cổ Sát sẽ hợp tác với người của quân đội mà không gây tổn hại cho quân đội chúng ta cho tới khi kết thúc đây?"