Lời nói ngây thơ hồn nhiên của Vân Trúc khiến mấy người có mặt tại đây đều cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Vành tai Vân Tiên đã đỏ như máu, cô không thể giải thích gì mà chỉ có thể đầy Tư Dịch ra, đồng thời còn khẽ nhéo cánh tay Tư Dịch một cái.
Tư Dịch bị Vân Tiên đẩy ra thì lập tức buông tay, anh nhìn Vân Trúc đầy bất đắc dĩ.
"Khụ khụ…" Để giảm bớt không khí xấu hổ, Vân Tiên ho nhẹ hai cái, đợi sau khi cô tự làm dịu bầu không khí xấu hổ xong, cô mới nói tùy tiện hỏi Tư Dịch một câu như đang bình ổn cảm giác ngượng ngùng vừa rồi của mình: "Anh là Thần Quân mà Lam Tố nói tới, vậy sao anh lại tới thế giới này?"
Vân Tiên hỏi ra câu này chỉ để che đậy hành vi đột ngột vừa rồi của Tư Dịch.
Đôi mắt Tư Dịch lóe sáng, anh nhìn chằm chằm vào Vân Tiên, trong con ngươi đen thâm thúy có tia sáng dịu dàng mà người ngoài có thể nhìn thấy được.