"Tiểu Lạc, người ta là khách, sao cháu lại như vậy?" Huấn luyện viên Hứa thấy Dư Lạc chỉ tay ra cửa đuổi Vân Tiên thì chau mày, lên tiếng.
Trong ấn tượng của ông, cô cháu gái này trước giờ vốn không phải đứa hiểu chuyện. Nhưng không thể phủ nhận, thiên phú của Dư Lạc rất tốt, lúc học võ thuật, chỉ cần ông dạy là cô ta hiểu ngay.
Nên dù ông có không thích cách cư xử của Dư Lạc thì cũng vẫn thu nạp cô ta làm môn đồ của mình.
Vừa rồi, Dư Lạc vừa bước vào đã chỉ tay vào mặt Vân Tiên mắng chửi. Dù gì đây cũng là võ quán ông mở ra, nên dù là huấn luyện viên thì ông cũng không chịu nổi mà phải lên tiếng răn đe cô ta một câu.
"Cậu, cô ta có thù với cháu, cậu đừng quản chuyện này!" Dư Lạc đã coi Vân Tiên là kẻ thù, hận thấu xương tủy, nên ngay cả khi ở trước mặt đám đông thì cô ta cũng chẳng cần kiêng dè gì.