Bấy giờ, Tư Dịch đang vòng tay ra sau đầu, gối đầu lên tay nằm ngủ trên giường. Nghe thấy câu hỏi của Cát Quân Kiến, anh có chút bất ngờ, nhưng sắc mặt lại chẳng hề thay đổi.
Lúc này, toàn bộ đèn trong phòng đã được tắt hết, nhưng nhờ ánh trăng phản chiếu hình ảnh trên tấm rèm, Cát Quân Kiến lại nằm gần ngay rèm cửa nên vẫn có thể nhìn thấy được từng cử động của Tư Dịch.
Trực giác nói với ông rằng Tư Dịch không phải người đơn giản.
Từ lời nói và hành động của Tư Dịch, ông có thể nhìn ra được điều ấy.
Cát Quân Kiến hỏi một câu như thế, Tư Dịch lại hoàn toàn không hề đáp lại.
Đêm khuya tĩnh mịch, ngoại trừ ánh trăng bên ngoài cửa sổ thì không có gì khác.
Ngay khi Cát Quân Kiến cho rằng Tư Dịch sẽ không đáp lại câu hỏi của mình thì đột nhiên ông lại nghe thấy Tư Dịch lên tiếng. Vừa nhắc đến Vân Tiên, giọng nói của Tư Dịch bỗng trở nên dịu dàng: "Cả cuộc đời này của tôi chỉ cần một mình cô ấy!"