Từ sau vọng tới giọng nói của mẹ cậu bé, sau đó bà mẹ nhanh chóng rời đi như trốn dịch bệnh. Tư Dịch nghe vậy thì tối sầm mặt.
Vân Tiên hơi liếm môi, cô bò trên hiên nhà quay đầu nhìn Tư Dịch, trên mặt mang theo chút ý cười.
Rất khó tưởng tượng bộ dạng của Tư Dịch khi bị người khác nói là kẻ ngốc.
Hôm nay cô may mắn được nhìn thấy, đúng là rất vui.
"Đợi đấy." Tư Dịch đứng bên cạnh Vân Tiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn với nụ cười đầy xấu xa của cô. Anh nhìn tới nhìn lui Vân Tiên một lượt, thậm chí còn di chuyển ánh nhìn xuống cơ thể đầy đặn và cân đối của cô, từ tốn mở miệng.
Ánh nhìn của Tư Dịch khiến Vân Tiên khẽ rùng mình, chính là cái kiểu cảm giác bị nhìn chằm chằm đến phát hoảng.
"Em phải về nhà rồi." Vân Tiên dẩu môi, sau đó cô đứng dậy.
Chỉ thấy ngay giây sau, cô đã đứng lên trên mái hiên.
Mái hiên không quá cao, chắc khoảng chừng hai, ba mét gì đó.