Tư Dịch quay sang nhìn vào mắt của Vân Tiên rồi dời tầm mắt nhìn thẳng về phía Mộc Lan Hoa, trong đôi mắt anh mang theo sự chết chóc, sát khí nổi lên trong nháy mắt.
"Bà vừa nói cái gì, nói lại lần nữa xem!"Anh lặp lại lần nữa.
Nhưng giọng nói của anh lại khiến cho đám người ở trong tiệm rùng mình.
Cứ như nếu Mộc Lan Hoa dám lặp lại lần nữa, anh sẽ giết bà ta vậy.
Mộc Lan Hoa cũng hoảng sợ trước sự thay đổi đột ngột của Tư Dịch, cơ thể già khọm của bà ta run rẩy.
Đám người đứng xem chung quanh cũng sợ tới mức rùng mình.
"Nói nói nói… Nói cái gì mà nói… Mày bảo tao nói… Tao tao tao phải nói à…" Mộc Lan Hoa bị khí thế của Tư Dịch dọa tới mức nói lắp bắp.
Không nếm chút đau đớn thiết thực thì một người phụ nữ có tuổi như Mộc Lan Hoa hoàn toàn không biết sợ là gì.
Tư Dịch nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Mộc Lan Hoa. Lúc này, anh cười nhạo một tiếng.
Không ngờ bà già này dám bảo Vân Tiên rời xa anh!