Nghe thấy lời nói phóng đại của chủ tiệm, Vân Tiên nở nụ cười.
Thì ra người ta nhớ kỹ cô như thế.
"Ôi chao, phải rồi, lần này cô bé tới là để gọi điện thoại nữa à?" Chủ tiệm khôi phục tinh thần, ông ấy vừa bình tĩnh lại từ sự kích động, sau đó ngồi xuống, nhìn Vân Tiên rồi hỏi.
"Không ạ!" Vân Tiên lắc đầu, cô nắm tay Vân Trúc bước vào trong tiệm, quay đầu nhìn ông chủ tiệm, cười trả lời: "Hôm nay cháu dẫn em trai tới mua đồ ăn vặt."
Không phải là làm chuyện gì kỳ quái.
Khi Vân Tiên vừa sống lại, vì hằng năm phải bôn ba khắp nơi trên thế giới nên lần đầu tiên Vân Tiên tiếp xúc với cuộc sống đời thường thì cảm thấy rất lạ lẫm.
Kiếp trước, cô vẫn luôn làm theo ý mình. Vì thế khi vừa sống lại, cô cũng vẫn hành động theo tính cách của mình.
Nhưng sống ở đây một thời gian ngắn, Vân Tiên mới phát hiện mình không nên như vậy.
"Được, cháu cứ tự nhiên." Ông chủ tiệm hào phóng cười lớn, gật đầu bảo.