Vân Tiên cầm dao bướm, chậm rãi đi về phía Sebel đang nằm rạp dưới đất hấp hối và Turig trong bộ dạng thê thảm.
Bàn tay trắng nõn của cô cầm dao bướm, bóng người trải dài.
Ít nhất thì trong mắt đám Hoa Mỹ Lăng ở phía bên này có thể phản chiếu một cách rõ ràng dáng người của cô, vô cùng mạnh mẽ.
Vân Tiên như vậy chẳng giống cô trước đây chút nào.
Lúc này Vân Tiên giống như một ác ma tới từ địa ngục!
"Cô ấy, cô ấy thật sự sẽ giết bọn chúng sao?"
Giọng nói kinh hãi của Hoa Mỹ Lăng khẽ vang lên một cách yếu ớt, thể hiện rõ sự khiếp sợ.
Không chỉ Hoa Mỹ Lăng có phản ứng như vậy mà lúc này ngay cả Trương Tử Viễn và Phạm Úy Úy - người vừa rồi dùng ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp nhìn Vân Tiên cũng bị dọa tới mức không nói nên lời.
"Lão già kia, trước khi chết, mày còn gì muốn nói không?"
Con dao bướm lượn vòng vòng đầy linh hoạt trong tay Vân Tiên. Cô nhìn Turig, khẽ mở miệng.
"Ha ha ha!"