Trong lúc nói chuyện, bóng dáng Vân Tiên đã lắc người tránh đi.
Thuộc hạ của Hứa Chu Chính đang cầm súng, cũng chính là Chu Kiệt, sau khi nghe Hứa Chu Chính ra lệnh thì nhanh chóng cầm súng lục nhắm vào Vân Tiên.
Nhưng chỉ mới trong nháy mắt, Vân Tiên đâu? Không thấy người nữa rồi?
"Tôi ở đây." Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói dịu dàng của thiếu nữ.
Tim Chu Kiệt thít chặt lại, hắn hoảng sợ cầm súng lục xoay người, nhưng hắn xoay người cũng phải mất một chút thời gian, chỉ nghe "phập" một tiếng, con dao đã đâm vào chân hắn.
Cơ thể mềm nhũn ngã xuống ngay lập tức, trong nháy mắt Chu Kiệt như một đống bùn nhão, ngã thẳng xuống đất.
Tốc độ vừa nãy của Vân Tiên nhanh đến mức mắt thường không cách nào bắt được! Mọi người có mặt ở đây đều hoảng sợ.
Nhất là Hứa Chu Chính, hắn ta hoảng sợ nhìn Vân Tiên đâm con dao vào chân Chu Kiệt, rồi sau đó Chu Kiệt ngã xuống, súng lục trong tay Chu Kiệt cũng trượt ra rơi trên đất.