Lúc trước, Vân Tiên từng tới nhà Lữ Phi Yến rất nhiều lần.
Điều kiện của gia đình Lữ Phi Yến có thể xếp thứ nhất, thứ hai trong trấn Tân Giang.
Ba mẹ của cô ấy đều là giáo viên về hưu, hơn nữa, tiền lương hưu hằng tháng cũng không ít.
Vì vậy, bên ngoài ngôi nhà của Lữ Phi Yến được trang trí rất đẹp, ít nhất thì cũng coi như là rực rỡ nhất so với những ngôi nhà trong cùng trấn.
Ngày xưa, mỗi khi Vân Tiên tới nhà Lữ Phi Yến, trước cửa nhà Lữ Phi Yến luôn rất sạch sẽ, được dọn dẹp ngăn nắp đẹp đẽ. Nhưng hiện tại, bên ngoài nhà lại cực kỳ bừa bộn.
Vân Tiên bước tới gần, ngước mắt lên nhìn thì thấy một dòng chữ màu đỏ rất lớn được viết một cách lồ lộ lên tường nhà Lữ Phi Yến:
Giết người đền mạng, đạo lý hiển nhiên!
Giết con tao, trả mạng cho con tao!
"Nhà giáo nhân dân cái gì, đi chết đi!"
…
Bức tường vốn trắng tinh không một dấu vết đã bị bao phủ bởi vô số câu chữ chửi bới màu đỏ tươi.