"Mày, mày muốn giết tao sao?" Lâm Mộng Vũ vừa nghe Vân Tiên nói như thế sợ tới đờ người, tiếp đó, toàn thân run lẩy bẩy.
Vân Tiên muốn giết cô ta! Vân Tiên muốn giết cô ta sao?
"Không! Mày không thể giết tao! Mày làm vậy là phạm pháp, là vi phạm pháp luật!" Lâm Mộng Vũ hét to, tiếng hét chói tai, âm thanh hệt như tiếng heo kêu lúc bị giết.
"Giọng cũng vang đấy, nhưng đáng tiếc, cái ngõ này do mày tìm, xung quanh vắng người, mày có la tới rách cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy đâu." Vân Tiên lật tay, chẳng biết từ khi nào đã lấy con dao bướm luôn mang theo trên người ra, cười khẽ.
Sau đó, trước ánh mắt sợ hãi, hốt hoảng của đám người Lâm Mộng Vũ, Vân Tiên càng không kiêng nể gì mà tiến lên một bước, trở tay tì con dao bướm lên cổ Lâm Mộng Vũ.
"Không biết cái cổ họng hét vang dội như thế bị cắt ra thì đẹp đến mức nào nhỉ?" Vân Tiên cầm con dao bướm lướt hai cái trên cổ Lâm Mộng Vũ, nhưng không để lưỡi dao cứa sâu vào cổ họng của Lâm Mộng Vũ.