Vân Tiên hoàn toàn không hề bị quấy nhiễu bởi sự xuất hiện của Lưu Thế Doãn và Sở Hướng Nam. Lúc này cô đã cùng Gilliheng đứng trong một con sông nhỏ trong vắt đang từ từ chảy ngược.
Phần lớn nước sông mùa đông đều lạnh lẽo buốt xương, nhưng kỳ lạ thay, nước trong con sông nhỏ này lại không hề khiến người ta cảm thấy lạnh buốt chút nào, trái lại khi đứng ở trong dòng nước còn cảm giác ấm áp dễ chịu.
"Bắt đầu đi." Gilliheng cầm gậy trúc trong tay, cậu ta liếc sang Vân Tiên rồi nói với cô.
"Ừ." Vân Tiên gật đầu. Cô híp mắt, cũng cầm cây sào trúc sắc nhọn đến mức có thể chọc xuống là đâm chết một con cá lên, gật đầu đáp lại Gilliheng.
"Bé Vân Tiên cố lên!" Đám người Sở Ninh không hiểu tiếng hò hét cổ vũ của những người nước A, nhưng Sở Ninh vẫy tay với Vân Tiên, reo lên cổ vũ cho cô.
Vân Tiên vẫn duy trì trạng thái híp mắt, đôi mắt to tròn sâu thẳm của cô nhìn chằm chằm cây sào trúc trong tay không rời.