Dư Phong Thành thắc mắc liếc nhìn tiểu đội Bá Đầu của mình một vòng, sau đó nhìn đến thành viên một tiểu đội khác có tên là Phi Long.
Đối với tiểu đội Vương Giả của Vân Tiên, Dư Phong Thành không thèm để tâm đến, thậm chí lúc đặt câu hỏi cũng không liếc bọn họ lấy một lần.
Vậy nên khi giọng nói trong trẻo dễ nghe của Vân Tiên vang lên từ đằng sau Dư Phong Thành, hắn ta không khỏi ngỡ ngàng. Dư Phong Thành quay người, hắn cũng chẳng khác gì đám người tiểu đội Bá Đầu của mình và tiểu đội Phi Long, đều trợn tròn mắt nhìn trân trân Vân Tiên.
Dư Phong Thành nhướng mày tỏ vẻ không tin: "Cô biết? Chắc chứ?"
Trong giọng nói còn mang theo chút nghi hoặc.
Nếu là người khác, có lẽ bọn họ sẽ tin tưởng một chút. Nhưng Vân Tiên lại là người nhỏ tuổi nhất ở đây.
Tuổi còn trẻ vậy, thật sự từng học qua tiếng nước A sao?
Ngôn ngữ của nước A cũng không phải là tiếng Anh!