Vân Tiên trông thấy Tư Dịch thật sự ngậm kẹo mút mình đã từng ăn vào miệng, cô không khỏi sững sờ, tim đập thình thịch. Vân Tiên không ngờ rằng anh sẽ ăn kẹo mút mình đã từng liếm qua, thậm chí trong tay cô vẫn đang cầm kẹo mút Tư Dịch từng ngậm.
"Không ăn à?" Tư Dịch nhíu mày, thấy Vân Tiên không ngậm kẹo mút trong tay, anh bèn nhướng mày nói.
"Anh đã ngậm rồi, em không ăn…" Vân Tiên lúng túng trả kẹo mút trong tay lại cho Tư Dịch, mặt cô đỏ ửng.
Tư Dịch nghiêng đầu, để lộ sườn mặt có đường nét hoàn hảo đối diện với Vân Tiên. Sau đó, anh giơ tay nhét luôn cây kẹo que vị dâu vào trong miệng.
Đôi mắt đầy ý cười của anh cong lên.
Mí mắt Vân Tiên cũng giật giật theo, hai má cô chợt đỏ bừng, cắn răng đứng tại chỗ, sau đó tức giận nói với Tư Dịch một câu: "Anh đúng là không biết xấu hổ!"
Nhìn cảnh tượng Tư Dịch ngậm hai cây kẹo mút trong miệng, quả thực không thể tả nổi.