"Cảm ơn bác nhiều." Tư Dịch nghe thấy bác gái kia hiểu lầm nhưng tâm trạng lại vô cùng sảng khoái. Anh không đợi Vân Tiên lên tiếng đã đáp thay cô, kéo Vân Tiên ngồi xuống chỗ mà bà ấy vừa nhường cho, đồng thời để Vân Tiên bế Vân Trúc.
Hành động ấm áp này của Tư Dịch càng khiến cho bác gái kia cảm động nói tiếp: "Hầy, tuổi trẻ thật là tốt!"
Gò má Vân Tiên đỏ ửng, nhưng cô vẫn nhận ý tốt của bà ấy, cũng không lên tiếng giải thích.
Cô cảm thấy mình có thể chen chúc với dòng người, nhưng Vân Trúc mà đứng trên xe buýt chật chội thì sẽ rất khó khăn. Nhỡ may không cẩn thận còn có thể bị va đập nữa.
Thế nên bác gái kia có lòng tốt nhường chỗ, Vân Tiên cũng vui vẻ tiếp nhận, nói một câu cảm ơn với bà ấy.
Lúc này, Vân Trúc ngoan ngoãn được Vân Tiên ôm vào lòng, đôi mắt to tròn của cậu bé chớp chớp, hàng mi dài nhấp nháy, cơ thể gầy gò trông không giống một đứa bé tám tuổi.