Thanh Dứu đi theo Vân Tiên tới một góc khuất yên tĩnh, trên gương mặt non nớt trẻ con đáng yêu vẫn hơi ửng hồng.
Vừa tránh khỏi tầm mắt của Vân Dịch và Tư Dịch, Thanh Dứu lập tức mở miệng giải thích: "Sát, chúng tôi thật sự không làm gì cả, Boss…"
"Tôi biết." Vân Tiên ngắt lời Thanh Dứu, cô nhếch môi cười, cũng chuyển chủ đề: "Em tới thành phố Long Môn để tìm tôi sao?"
Vừa nghe Vân Tiên nói sang chuyện khác, Thanh Dứu cũng không nghĩ về chuyện khó xử vừa rồi nữa. Cô ấy gật đầu, mỗi một động tác, cử chỉ vẫn còn giữ lại sự ngượng ngùng của cô gái mới lớn: "Phải, là sư phụ bảo em tới tìm Boss."
Nếu Vân Tiên không tận mắt nhìn thấy thủ đoạn dùng độc của Thanh Dứu, có lẽ cô sẽ tin Thanh Dứu chỉ là một cô gái mới lớn bình thường.
"Ừ, vậy em cứ ở lại thành phố Long Môn đi." Vân Tiên tiếp tục nói.
"Thật không ạ?" Thanh Dứu mừng rỡ hỏi lại.
Thật ra, Thanh Dứu vẫn còn giữ được tính cách hoạt bát của thiếu nữ.