"Tôi sẽ không sao đâu, tôi đảm bảo!" Vân Tiên trông thấy đám người Vân Dịch đứng tại chỗ sống chết cũng đòi đợi mình cùng đi, cô chỉ còn nước đảm bảo, sau đó nhếch miệng để lộ hàm răng trắng tinh: "Tôi chỉ đi xem thôi! Mấy chuyện nộp mạng này, tôi đâu có ngốc mà nhúng tay vào."
Cô nói vậy là để bọn họ yên tâm.
"Nhưng Tiểu Tiên à, em…" Vân Dịch vẫn còn hơi lo lắng.
Mặc dù em gái rất có bản lĩnh nhưng không có nghĩa là cô có thể thoát nhanh ra hơn so với bom nổ!
"Anh, đã bao giờ em lừa anh chưa! Mọi người mau rời khỏi đây đi, chỉ cần đi cách đây một kilomet là an toàn. Quả bom đó chỉ có thể ảnh hưởng xa nhất trong phạm vi hai kilomet thôi." Vân Tiên lại lên tiếng.
Nghe em gái cam đoan như vậy, cuối cùng Vân Dịch cũng buông tay cô ra.
Anh chỉ có thể siết chặt nắm đấm, khiến khớp xương kêu rắc rắc.
"Được, chúng ta đi. Tiểu Tiên, em nhất định phải bình an quay về!" Vân Dịch nghiến răng nói với Vân Tiên, giọng nói chứa đầy sự quan tâm.