Trong nhóm bọn họ, người xấu hổ nhất chính là Tưởng Vi Vi.
Lúc trước cô ta còn cười Vân Tiên chọn dao bướm làm vũ khí.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, bản thân cô ta mới là người đáng cười.
Tưởng Vi Vi dừng tay, vứt súng lục của cô ta lên bàn, sau đó lấy một chiếc dao găm Thụy Sĩ xinh xắn từ ba lô của mình ra, nhét vào trong túi áo.
Súng lục rất nổi bật. Đương nhiên cô ta không thể mang theo được, nhưng dao thì có thể!
Huống chi tối hôm nay chỉ là đi dò xét tình hình, không phải triển khai hành động.
"Đi thôi!" Vân Tiên khẽ chớp mắt, mái tóc dài được buộc chặt lại, dẫn trước đi ra ngoài.
Câu này đương nhiên là nói với Tưởng Vi Vi.
Tuy Vân Tiên không thích Tưởng Vi Vi, nhưng trong khi làm nhiệm vụ, chỉ cần cô ta không quá đáng, cô cũng sẽ không so đo.
Tưởng Vi Vi không đáp lời Vân Tiên nhưng cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi Vân Tiên và Tưởng Vi Vi rời khỏi phòng, mấy người Lưu Thế Doãn cũng không hề nhàn rỗi.