"Ừ!" Vân Tiên vùi trong lòng Tư Dịch, đáp một tiếng, sau đó cô còn bổ sung thêm một câu: "Là tự tôi muốn đi tìm anh."
Trên gương mặt anh tuấn của Tư Dịch hiện lên tia vui vẻ, anh cúi đầu nhìn Vân Tiên, ngón tay trắng trẻo, thon dài sờ đầu cô: "May mà em không sao!"
Anh xông qua được cơ quan ở hang đá bên ngoài, tuy đối với anh, cơ quan kia rất dễ dàng, nhưng nếu để Vân Tiên phải xông qua cơ quan nguy hiểm như vậy, dù cô có thể nắm chắc thì anh vẫn lo lắng cho cô.
Vân Tiên đột nhiên được xoa đầu, gương mặt cô ửng đỏ trong chớp mắt.
Cô không biết tại sao mình lại không đẩy Tư Dịch ra ngay lúc đó.
Mùi hương dễ chịu trên người Tư Dịch ập vào mũi cô.
"Khụ khụ!" Ngay lúc này, một tiếng ho khan xen ngang cái ôm của Tư Dịch và Vân Tiên.
Vân Tiên vội vàng lui ra khỏi lồng ngực của Tư Dịch, tim cô đập "thình thịch" không ngừng.
Đây là lần đầu tiên tim cô loạn nhịp khi cùng một người con trai ôm nhau thế này.