"Phía trước hết đường rồi sao?" Vân Tiên mím môi, cô đánh giá xung quanh một vòng rồi chỉ hơi nhếch miệng.
Cô đã phát hiện ra từ trước, xung quanh đây đều là tường đất, nơi này lại hết đường, là một con đường cụt.
"Bây giờ, cửa ra vào cũng đã bị chặn." Hùng Uy lại giải thích lần nữa.
Nói xong, Hùng Uy còn nói tỉ mỉ nói thêm: "Cũng chỉ có thể đợi bên ngoài có người tiến vào lần nữa thì cái cửa kia mới có thể mở ra, nhưng nó cũng tự động đóng lại rất nhanh. Không thì chúng ta cũng sẽ bị nhốt ở trong này."
Hiện tại, nếu như Diệp Doãn Đình không ngất xỉu mà nghe thấy những lời này, có lẽ cô ta sẽ sợ tới mức la hét.
Nhưng bây giờ, chắc cô ta cũng chẳng có sức để đứng lên nữa rồi.
"Không có đường thì cho nổ thành đường." Vân Tiên cong môi.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt sáng như đuốc nhìn về cái túi sau lưng Hùng Uy: "Có bom không?"
Đám người Bác Trạm nghe Vân Tiên hỏi Hùng Uy vấn đề quái dị như thế thì không khỏi ngẩn ra.